Năm 1999, bạn tôi mua 200m2 đất ở Cổ Nhuế (Từ Liêm, Hà Nội) ai cũng chê xa. Có người còn cười nhạo mua nơi khỉ ho cò gáy ấy làm gì.
Hồi ấy đất Cổ Nhuế rẻ, giá chỉ từ 200 – 500K/m2 thôi. Ngay như khu Dịch Vọng (Cầu Giấy), giá đất cũng chỉ từ 700-900K/m2.
Thế nên, việc bạn tôi bỏ 40 triệu mua đất ở tận Cổ Nhuế khiến nhiều người chê cười không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Còn tôi, có 40 triệu của bố mẹ cho nhưng đã lên phố Khâm Thiên mua ngay chiếc Dream Thái mới cóng về. Nhìn chiếc xe còn bọc nilong, bóng loáng, đám bạn cùng khu trọ trầm trồ, ngưỡng mộ.
Thời gian trôi đi, xe máy thì ngày càng cũ, chúng tôi vẫn ở nhà trọ đi làm. Sau đó, đên tuổi lập gia đình mỗi đứa một nơi nhưng vẫn giữ liên hệ với nhau.
Đến năm 2010, tôi bán lại chiếc Dream để để đổi sang xe khác, giá chỉ còn 18 triệu. Còn bạn tôi bán 1/2 đất (100m2) được 1,5 tỷ, đủ tiền xây nhà và mua 1 chiếc ô tô.
Từ đấy, bạn tôi chuyển sang nghề đi gom đất ở ngoại ô, rồi chia nhỏ diện tích 30-40m2, xây nhà 3-4 tầng xong bán.
Mỗi năm bán khoảng 8-9 căn nhà như vậy, bạn tôi ngày càng trở nên giàu có.
Còn tôi, vẫn là một nhân viên trong một tập đoàn lớn. Cũng thuộc vào nhóm lương cao, nhưng cũng chỉ đủ mua căn chung cư trả góp và sống ở mức trung bình khá.
Tất nhiên, tôi hài lòng với cuộc sống của mình và mừng cho bạn. Tuy nhiên, đôi khi khó tránh khỏi cảm giác chạnh lòng nếu so sánh giữa tôi và bạn.
Thế nhưng, biết làm sao được khi ngay từ đầu, chúng tôi đã lựa chọn khác nhau rồi.
