Connect with us

Hi, what are you looking for?

CỘNG ĐỒNG

Bố bỏ đi, cậu bé 12 tuổi trở thành trụ cột gia đình bất đắc dĩ, ngày đi học, tối lang thang bán vé số lo ăn từng bữa cho 3 em nhỏ

Trở thành trụ cột của gia đình khi mới 12 tuổi, cậu bé Tú ngày đi học trên lớp, tối lại lang thang trên phố bán vé số để có tiền lo ăn từng bữa cho em nhỏ.

Câu chuyện đầy nghị lực của cậu bé Lê Thành Tú (ngụ xã Đức Chính, huyện Đức Linh, tỉnh Bình Thuận) khiến rất nhiều người cảm phục.

Lớn lên trong vòng tay bà ngoại, lại sớm phải đối mặt với mưu sinh nên Tú rất hiểu chuyện.

4 anh em lớn lên trong vòng tay bà ngoại

Sinh ra trong một gia đình nghèo, 4 anh em Tú lớn lên trong vòng tay của bà ngoại. Năm Tú lên lớp 3 thì ba bỏ đi sau khi chị Tô Thị Mỹ Hạnh (mẹ Tú) sinh em gái Tú. Nghe lời rủ rê của người khác, chị Hạnh để lại 3 anh em Tú cho người mẹ già năm nay đã ngoài 60 chăm sóc rồi sang xứ người.

Vì làm trái luật nên chị Hạnh không thể về nhà. Hè năm đó, Tú bắt đầu theo anh và bà ngoại đi bán vé số dạo, và đây cũng là công việc mỗi ngày của em cho đến tận bây giờ.

Mỗi ngày, Tú và anh trai mình là Tô Văn Nhân (15 tuổi) theo bà ngoại đạp xe lên trung tâm cách nhà hơn 4km để mưu sinh. Hôm nào “tốt ngày”, ba bà cháu bán hết 150 tờ vé số sớm thì cả nhà có cái bỏ vào bụng, anh em Tú cũng có thêm thời gian học bài, còn những đêm trời lạnh, mưa gió thì Tú và anh trai nhường phần ăn lại cho bà ngoại và hai đứa em nhỏ.

Vài năm sau khi trở về nước, chị Hạnh “đi thêm bước nữa” với một người đàn ông khác và đứa em gái út cùng mẹ khác cha của Tú chào đời. Cả 4 anh em Tú đều theo họ mẹ. Từ khi trở về quê, chị Hạnh lúc này thần trí đã chẳng còn ổn định như trước. Gánh nặng lại đè lên vai bà ngoại và anh em Tú.

Lau vội giọt nước mắt, bà Thịnh (bà ngoại Tú) kể: “Từ lúc con Hạnh về, sức khỏe tôi không nên không đi bán được nữa, để hai đứa cháu đêm nào cũng đạp xe mấy cây số đi bán. Mẹ tụi nhỏ có bán nhưng tâm trí không bình thường, chẳng bán được bao nhiêu, mấy vé ế của con Hạnh đều phải đưa thằng Tú đi bán. Có hôm về trễ quá nên vừa về là thằng nhỏ ngủ ngay, không còn sức để học bài nữa”.

Buổi tối Tú tranh thủ đi bán vé số kiếm tiền nuôi gia đình

Phần lớn vé số đều do Tú bán vì “người ta thấy em còn nhỏ, thương tình mua giúp nên bán được hơn” – Tú chia sẻ như vậy khi được hỏi vì sao hai anh em đi chung nhưng Tú lại bán nhiều hơn anh trai mình.

Là một fans nhí của bóng đá Việt Nam, trong những ngày diễn ra trận đấu, Tú vừa bán vừa xem “ké” ti vi trong quán.

Thỉnh thoảng gặp khách tốt bụng, Tú được cho bịch bánh, ly nước, có người còn bảo em ngồi vào bàn ăn chung. Mỗi lần được khách cho đồ ăn, Tú đều mang về cho các em.

Ước mơ của Tú là cơm ngày ba bữa được đủ no…

Anh em Tú cứ thế lớn lên trong sự yêu thương của bà ngoại, Tú ít cười, nói chuyện cũng chẳng nhiều. Có lẽ cái nghèo đeo bám quanh năm đã khiến gương mặt của cậu lúc nào cũng đăm chiêu, phảng phất nỗi buồn.

Những đêm không bán được vé số, hôm sau đi học Tú thường mặc hai áo mỗi khi đến trường để học xong còn phải bán hết trước giờ xổ số. Sau khi rời khỏi cổng trường, cậu học sinh lớp 6 sẽ cởi chiếc áo đồng phục học sinh xuống, vội vàng đi bán vé số để kiếm tiền phụ cho bà ngoại già yếu.

Tuổi còn nhỏ nhưng Tú suy nghĩ trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn bè đồng trang lứa. Có lần nghe bà ngoại nửa đùa nửa thật rằng sẽ bán em gái út cho người ta vì chẳng nuôi nổi nữa nhưng Tú một mực không đồng ý.

Căn nhà nhỏ của bà cháu Tú.

“Em muốn vừa đi học vừa bán vé số để phụ bà ngoại, phụ mẹ nuôi mấy đứa em. Bản thân vất vả cỡ nào cũng được, chứ em sẽ không để hai đứa em nhỏ phải bơ vơ”.

Trở thành trụ cột gia đình khi mới 12 tuổi, Tú đã quen dần với những vất vả mà cuộc sống mang đến. Cậu bé nhỏ con nhất lớp này không có thời gian để la cà hàng quán như bao bạn bè.

Em chẳng có điện thoại di động, chiếc smartphone đời cũ của mẹ được người dì cho, Tú “xài ké” lên Youtube xem hoạt hình, nghe nhạc và học, chứ tuyệt đối không chơi game.

Mỗi ngày của Tú nếu không là những trang sách trong trường thì cũng là những tờ vé số lề đường. Nhưng Tú vẫn sống lạc quan và cố gắng học bởi “chỉ có học mới có thể đưa em và cả nhà thoát khỏi sự đeo bám của cái nghèo” như lời bà ngoại đã dạy.

Tú không biết ước mơ sau này mình sẽ làm gì, bởi mỗi ngày em còn phải đối mặt với sức nặng của cơm áo gạo tiền, quá trình đeo đuổi con chữ cũng chẳng biết phải gác lại lúc nào thì làm sao Tú dám mơ mộng xa xôi…

Click to comment

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

You May Also Like

DIỄN ĐÀN

Dù mới chỉ rục rịch lên thành phố nhưng giá đất huyện Bình Chánh đã chạm ngưỡng 300 triệu đồng/m2. Hứa hẹn là nơi...

DIỄN ĐÀN

Lãi suất gửi tiết kiệm ngân hàng liên tục tăng cao khiến nhiều người thi nhau đi gửi  nhưng quên mất là điều này...

DIỄN ĐÀN

Sau khi đóng hơn 15 tỷ đồng tiền cọc đấu giá đất ở huyện Diễn Châu (Nghệ An), 73 khách hàng trúng đấu giá...

DIỄN ĐÀN

Từ lâu suy nghĩ cho rằng bất động sản là kênh trú ẩn an toàn cùng với vàng, chứng khoán khi vật giá tăng,...

Advertisement

Copyright © 2023 Cafeland