Để có tiền cho con đi học, chị Lánh không ngại bất cứ việc gì. Mọi sự cố gắng của chị đã được đền đáp xứng đáng khi cậu con trai thành danh nơi xứ người.
Nhân vật chính trong câu chuyện có tên là Nguyễn Thị Lánh, 59 tuổi, hiện đang sinh sống Dạ Trạch, Hưng Yên. Cách đây 34 năm, khi còn là một cô gái trẻ đẹp, làm y tá tại bệnh viện tỉnh Lai Châu, chị Lánh yêu và có con với một sinh viên là con của lãnh đạo tỉnh.
Tuy nhiên, chuyện tình của chị lại bị cản lại bởi không môn đăng hộ đối. Ngay cả đứa con của chị cũng không được gia đình anh chấp nhận. Để chia cách hai người, gia đình đã đưa bạn trai chị Lánh về Thanh Hóa, mặc đứa cháu còn chưa kịp chào đời.
Khi có Linh, chị Lánh chịu không ít điều tiếng vì suy nghĩ thời bấy giờ không chấp nhận mẹ đơn thân. Để con được như bao đứa trẻ khác, chị Lánh đã cố gắng hết sức mình. Thời ấy, có không ít người tự nguyện đến chở che cho 2 mẹ con, thế nhưng chị từ chối. Bởi khi ấy, chị Lánh muốn đem hết những gì mình có cho cậu con trai.
Sau này, chị Lánh đem Linh về Dạ Trạch, Hưng Yên. Tại đây, xã cấp cho hai mẹ con chị một mảnh đất nhỏ. Để đảm bảo cuộc sống, chị đưa con lên Hà Nội và làm nghề bán rau. Từ 3 giờ sáng, chị đã phải dậy để ra Long Biên lấy hàng. Ngày ngày, cậu bé Linh theo gánh hàng rong của mẹ đi khắp phố phường.
Lúc Linh vào tiểu học, chị Lánh quyết định vay mượn để mua cân điện tử. Lúc đầu chỉ đủ mua cân vác vai sau này là cân đẩy. Kể từ đây, ngày nào chị cũng đi khắp nẻo đường, ngõ ngách, dù nắng hay mưa chị cũng không nghỉ buổi nào. Cuộc sống vất vả khiến chị Lánh chỉ nặng có 37kg. Dù vậy nhưng chị vẫn muốn mình có thể mang đến những điều tốt nhất cho con mình.
Đằng đẵng bao năm, chị Lánh gắn bó với nghề cân dạo cho đến khi Linh chính thức đỗ Đại học Xây dựng. Biết mẹ vất vả, Linh từ nhỏ đã vô cùng chăm học.
Sự cố gắng đã mang lại phần thưởng xứng đáng khi Linh nhận được học bổng sang Pháp khi còn đang là sinh viên. Sau đó anh tiếp tục học lên thạc sĩ, tiến sĩ, xin được việc tại Pháp và hiện có cả hai quốc tịch Việt – Pháp.
Tuy đã nghỉ công việc cân dạo, nhưng mỗi khi nhắc đến nó, chị Lánh lại bồi hồi nhớ về những ngày tháng chăm con, tuy cực nhưng cũng rất đáng nhớ vì nhờ như thế chị mới có thể nuôi con thành tài như ngày hôm nay.
Theo Thục Quyên/2dep