Nhìn hai anh em cậu bé chăm sóc nhau ai cũng phải nghẹn lòng.
Ở thành phố Quezon (Philippines), có một cậu bé thường xin ăn ở bên ngoài cửa tiệm gà rán. Một lần, em được cặp vợ chồng ngoại quốc vô cùng tốt bụng giúp đỡ.
Dù họ không đưa tiền nhưng họ vẫn tặng em một phần ăn. Nhận quà, em cảm ơn rốt rít rồi nhanh chóng chạy đi. Người cho em cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Với họ, một phần gà chẳng đáng bao nhiêu cả.
Thế nhưng sau đó khi đi trên đường phố, cặp vợ chồng này lại nhìn thấy cậu bé đang ở cùng một cô bé khác, thì ra đó là em gái của cậu, cậu bé cẩn thận bón từng miếng cho em gái ăn với phần thức ăn vừa nhận được.
Khi cho em gái ăn, khuôn mặt của cậu bé tràn ngập niềm vui sướng, tuy không có nhiều, nhưng cậu vẫn nguyện từ bỏ cơ hội được ăn no của bản thân để chăm sóc cho em gái.
Sau khi cặp vợ chồng chụp lại hình ảnh này và chia sẻ, bức ảnh đã nhanh chóng trở nên thu hút và được lan truyền rộng rãi. Phần lớn đều bày tỏ rằng họ cảm động sâu sắc trước sự rộng lượng của cậu bé này và tình gia đình không gì đánh đổi.
Vâng, giữa thế giới rộng lớn bao la này, giữa một đất nước có nhiều hộ khó khăn như Philippines, rất nhiều đứa trẻ không được phải đi làm thêm, hoặc đi xin ăn từng bữa.
Nhiều lúc, các du khách phàn nàn những đứa trẻ làm phiền họ, cứ chạy theo không buông để xin tiền, cũng có những đứa trẻ vì nghèo mà phải tìm mọi cách để có tiền.
Nhưng nhìn lại câu chuyện nói trên, dù các em ở ‘gần bùn’ vẫn trong trẻo, ấm áp, hồn nhiên và giàu tình cảm như lứa tuổi của mình.
Thương nhất là người anh, khó khăn lắm mới có được phần ăn, đi lang thang cả ngày mới có người rủ lòng thương và hẳn là em rất đói nhưng em không giữ cho riêng mình, vẫn chạy lại chỗ em gái, cho em ăn từng miếng, còn dư mới tới lượt mình.
Nhìn lại hình ảnh ấy, người lớn hẳn vừa xúc động vừa thấy hổ thẹn vô cùng. Đã bao lâu rồi, chúng ta vì công việc bỏ bê gia đình. Đã bao lâu rồi, chúng ta không nhấc máy gọi điện hỏi thăm anh chị em.
Nên nhớ, tình thân vốn dĩ có sức mạnh lớn lao, nó có thể khiến một cậu bé đang đói ăn, đang nghèo khổ vẫn giữ sạch lương tri của mình, vẫn một lòng hướng về gia đình không toan tính. Sau cùng, chỉ mong rằng chúng ta hãy nhìn vào những đứa trẻ mà học học hỏi, mà suy ngẫm, mà chiêm nghiệm rồi hành động ngay.
Đừng phí những phút giây đáng giá, đừng quay lưng với chính người thân của mình. Đừng đợi đến lúc nhắm mắt xuôi tay chẳng có ai tới lúc ấy mới biết giá trị gia đình to lớn làm sao? Bởi có anh em để mình không bơ vơ giữa cõi tạm, đã là điều tốt đẹp nhất trên đời!