Không có của cải để dành cho con thì thấy thương nhưng có rồi chia không đều, anh chị em dễ mất đoàn kết. Điển hình như vụ 3 cô con gái ở Hưng Yên đã đốt nhà mẹ chỉ chuyện chia thừa kế không đều.
Từng chứng kiến cảnh ấy rồi đọc báo, tôi không khỏi lo sợ cho tương lai của mình khi về già bởi những vụ việc anh chị em tranh giành nhau miếng đất của cha mẹ để lại không phải là hiếm, đặc biệt là ở các gia đình thôn quê. Nên rút kinh nghiệm, tôi và chồng đã thống nhất với nhau là không chia thừa kế cho đứa nào cả dù có mảnh đất 10 tỷ.
Ngày còn nhỏ, tôi từng trách cụ già xây cái nhà to nhất làng sao không chia tài sản cho các con dù nhà rất giàu. Cụ này bảo sợ chia xong không có đứa nào nuôi cụ, rồi anh chị em tranh chấp, nên cứ để đó rồi cụ mất cứ theo luật mà chia. Về sau, tôi bắt đầu nghiệm ra lời cụ nói quả là đúng.
Vốn sinh ra trong gia đình nghèo khó, nên chuyện tôi phải tự lập sớm và kiếm tiền ngay từ thời Đại học vừa để đóng tiền học, trang trải các khoản sinh hoạt phí và đỡ đần giúp cha mẹ thì cũng không có gì lạ. Tôi cứ nghĩ mình làm lụng vất vả rồi dành dụm cũng chỉ cho gia đình mình, trước là để báo hiếu cha mẹ, sau là để nuôi con.
Tuy nhiên những gì đã xảy ra trong thời gian qua khiến tôi tự hỏi rằng, mình thương con quá rồi lo cho chúng đầy đủ vật chất, kể cả việc chia khối tài sản thừa kế kếch xù như thế liệu có biến chúng trở thành những đứa con lười biếng và vô ơn không?
Ảnh minh hoạ
Nhìn thấy những điều đó nên từ lúc 3 con còn nhỏ, tôi đã dạy chúng rằng ‘đời cua cua máy, đời cáy cáy đào’. Tôi và chồng không có gì ngoài việc gắng làm ra tiền để nuôi con ăn học, cho con cái chữ, kiến thức và kỹ năng mềm rồi tạo điều kiện để con phát triển niềm đam mê, sở thích và mơ ước của mình để sau này con lớn lên có thể tự nuôi sống được bản thân và lo cho gia đình.
Còn tài sản, may mắn là chúng tôi sau bao năm làm lụng vất vả cũng để dành được khoản kha khá tiền mua được mảnh đất và qua thời gian dài, miếng đất ấy lên giá. Giờ đây có người hỏi mua miếng đất với giá 10 tỷ nhưng vợ chồng tôi chưa có ý định sẽ bán.
Mới đầu khi tôi quyết định sẽ không chia đất hay tiền cho đứa con nào, chồng tôi ra ý phản đối vì xét cho cùng mình hy sinh cả đời cũng để lo cho con. Nhưng chứng kiến những gì xảy ra, chồng tôi bắt đầu thay đổi chính kiến và tránh đi vào vết xe đổ của người khác nên quyết không chia đất cho đứa nào.
Bây giờ chúng thành tài, có gia đình và tự lo được, chúng tôi đã xác định mình không có nghĩa vụ chia thừa kế cho con, tài sản của vợ chồng tôi nên cho tặng ai là quyền của chúng tôi, các con không có quyền can thiệp và luật pháp cũng quy định như thế.
Tôi vẫn cứ nghĩ mảnh đất giá 10 tỷ ấy, vợ chồng tôi sẽ để dành dưỡng già dần dần cho đến khi mất. Chưa kể tuổi già nay đau mai ốm cần nhiều chi phí y tế. Số tiền ấy với mọi người có thể nhiều, nhưng nếu bệnh nặng thì chẳng thấm vào đâu.
Mất rất nhiều thời gian để vợ chồng chúng tôi đưa ra quyết định này bởi chúng tôi nhận ra rằng mình hy sinh, nỗ lực phấn đấu cả đời vì con song có thể vô tình tạo ra những đứa con lười biếng và vô ơn, chi bằng ngay từ nhỏ mình giáo dục ngay trong tư tưởng của chúng để lớn lên không có thói quen ỷ lại, như vậy có phải tốt hơn không?