Connect with us

Hi, what are you looking for?

DIỄN ĐÀN

Lương hưu 13 triệu đồng, tôi vẫn bán nhà đến ở với con vì nghĩ sẽ được “an dưỡng” nhưng phải bỏ đi sau 1 đêm

Bán nhà rồi dọn đến ở cùng con cái với mong muốn có thể nương tựa lúc về già, nào ngờ người mẹ nhận về bài học cay đắng.

Tôi năm nay đã 63 tuổi, hiện đang ở nhờ nhà em trai. Chồng tôi qua đời sớm, tôi phải một mình nuôi con gái ăn học nên người. Những năm tháng đó với tôi không dễ dàng, nhưng nhìn con ngoan ngoãn, học giỏi khiến tôi lại có thêm động lực cố gắng. Sau này, con gái tôi trúng tuyển vào trường đại học tốt nhất tỉnh, tôi như vỡ òa vì hạnh phúc, cảm thấy bao năm vất vả của mình đã được đền đáp.

Sau khi tốt nghiệp đại học, con gái tôi vào làm việc cho một công ty nước ngoài, mức lương và chế độ rất tốt khiến tôi rất yên tâm. 5 năm sau đó, tôi hạnh phúc chứng kiến con gái lập gia đình. Con rể là người cùng ngành nên có thể san sẻ khó khăn trong công việc và đồng hành trong cuộc sống với con gái tôi. Sau khi kết hôn, cả hai nhanh chóng mua nhà và có cuộc sống riêng rất đủ đầy.

Mỗi tháng tôi được lĩnh lương hưu 4.000 NDT/tháng (hơn 13 triệu đồng), tuy không nhiều nhưng cũng giúp tôi có cuộc sống về già khá đầy đủ. Mỗi tháng, sau khi trừ đi chi phí sinh hoạt, tôi vẫn có một khoản nho nhỏ gửi tiết kiệm cho tuổi già. Sống một mình tuy hơi buồn, nhưng vì ở quê nên hàng ngày, tôi vẫn có bạn bè và họ hàng đến chơi. Những cho đến 1 năm trước, một sự việc xảy ra đã khiến tôi thay đổi cách nhìn về con rể của mình.

Ảnh minh họa

Mùa hè năm ngoái,đột nhiên con rể gọi điện ngỏ ý muốn tôi đến ở cùng con cháu cho tuổi già bớt hiu quạnh, cháu gái cũng muốn được gần bà ngoại hơn. Nghe con rể nói vậy tôi mừng lắm, thực ra tôi rất mong được về nhà con gái để an dưỡng tuổi già. Bởi sống một mình đôi lúc khiến tôi cảm thấy cô đơn. Bên cạnh đó, những mối nguy khi sức khỏe yếu đi cũng khiến tôi sợ hãi.

Con rể tôi cũng nói thêm rằng nếu đến ở cùng thì tôi nên thu xếp ổn thỏa chuyện nhà cửa vì không có người ở lâu quá cũng không tốt. Đồng thời, tôi cũng không phải lo chuyện tiền bạc vì mỗi tháng, hai vợ chồng sẽ gửi tôi một chút tiền để tôi thoải mái chi tiêu.

Nghe con rể nói xong, tôi đã tính bán nhà ở quê. Dù sao sau này khi tôi đến chỗ con gái ở, cơ hội quay lại chắc rất ít. Hơn nữa nếu bán nhà đi, tôi cũng sẽ có một khoản tiền lớn cho tuổi già. Sau khi tính toán kỹ lưỡng, tôi cũng đã bán nhà đi và dọn tới ở nhà con gái.

Lúc đón tôi, cả hai vợ chồng vô cùng niềm nở. Gặp được cháu gái, tôi lại càng vui mừng hơn. Tối đó, cả nhà ăn uống tưng bừng rồi đi ngủ sớm.  Sáng hôm sau, như một thói quen, tôi dậy sớm nấu cho chúng một bữa sáng thịnh soạn trước khi đi làm. Tuy nhiên sau bữa cơm, con rể nói với tôi một chuyện khiến tâm trạng tôi không thể nào tốt lên được.

Con rể nói: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ, mẹ cũng biết mẹ ruột con bị xuất huyết não nằm viện đã lâu, tuy hiện tại đã xuất viện nhưng cũng có chút vấn đề di chuyển. Con muốn đưa mẹ ruột con đến ở cùng và nhờ mẹ chăm sóc. Mẹ thấy chuyện này như thế nào ạ?”

Nghe đến đây, tôi vô cùng hoang mang. Thực lòng, tôi không thấy khó khăn gì trong việc phụ giúp con cái làm việc nhà và chăm sóc cháu. Thế nhưng tôi nghĩ việc phải chăm sóc thêm cả bà thông gia nữa thì hơi quá. Bản thân tôi cũng đã già rồi, giờ đây tôi cũng muốn có thời gian để nghỉ ngơi.

Con rể hiếu thuận với mẹ ruột là điều nên làm, tuy nhiên cả 2 vợ chồng có thể thuê thêm người giúp việc để phụ giúp, cớ sao lại nhờ đến tôi. Hóa ra, vì con rể không yên tâm khi thuê người ngoài chăm sóc, nên muốn tôi giúp. Khoản tiền hàng tháng mà con rể hứa sẽ cho tôi cũng là một cách “trả lương” cho tôi khi chăm sóc mẹ ruột.

Để thuyết phục tôi, con rể đã không biết xấu hổ mà nói rằng: “Mẹ giúp con chăm sóc mẹ ruột, con cũng sẽ chăm sóc mẹ thật tốt lúc về già. Nhưng nếu mẹ không sẵn sàng giúp đỡ thì sau này cũng đừng đòi hỏi con bất cứ điều gì.”

Ảnh minh họa

Nghe đến đây, tôi thấy con rể thật quá đáng. Điều khiến tôi an ủi là con gái tôi không hề biết trước chuyện đó, chỉ là do con rể tôi đơn phương đề xuất. Sau khi nghe xong, cả hai đã xảy ra cãi vã. Về phần tôi, do không thể thỏa hiệp về chuyện này nên ngay ngày hôm đó, tôi tự mua vé về quê. Tôi thực sự hối hận và nhận ra rằng lẽ ra ngay từ đầu, tôi không nên bán nhà, cũng không nên đến ở cùng con gái.

Bây giờ tôi đang nương nhờ nhà người thân. May thay, sau khi bán nhà tôi vẫn còn một khoản tiền lớn. Tôi quyết định sẽ dùng số tiền này để tìm cho mình một viện dưỡng lão tốt và dành phần đời còn lại của mình ở đó. Khi không thể nương tựa con cái lúc tuổi xế chiều, tôi đành phải tính toán cẩn thận cuộc sống sau này cho mình. Đây cũng là đường lui tôi dành cho mình sau tất thảy những năm tháng sống vì con cháu trong quá khứ.

Tôi cũng chợt nhận ra rằng, tuổi già ai cũng nên có một khoản tiền dự trữ cho riêng mình. Khoản tiền này vừa giúp chúng ta chẳng phải sống phụ thuộc vào con cháu, vừa khiến chúng ta làm chủ được cuộc sống của mình hơn. Có như vậy, những năm tháng sau này mới đỡ muộn phiền, âu lo.

Bài chia sẻ của tác giả Mai Lệ Quyên, được đăng trên trang Toutiao (Trung Quốc).

Click to comment

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

You May Also Like

DIỄN ĐÀN

Dù mới chỉ rục rịch lên thành phố nhưng giá đất huyện Bình Chánh đã chạm ngưỡng 300 triệu đồng/m2. Hứa hẹn là nơi...

DIỄN ĐÀN

Lãi suất gửi tiết kiệm ngân hàng liên tục tăng cao khiến nhiều người thi nhau đi gửi  nhưng quên mất là điều này...

DIỄN ĐÀN

Sau khi đóng hơn 15 tỷ đồng tiền cọc đấu giá đất ở huyện Diễn Châu (Nghệ An), 73 khách hàng trúng đấu giá...

DIỄN ĐÀN

Từ lâu suy nghĩ cho rằng bất động sản là kênh trú ẩn an toàn cùng với vàng, chứng khoán khi vật giá tăng,...

Advertisement

Copyright © 2023 Cafeland