Hiểu một cách rất đơn giản như thế này, nếu bạn mua một lô đất rồi bán qua, bán lại, thì giá trị thực của mảnh đất đó vẫn đó vẫn giữ nguyên, trong khi giá đất lại cứ tăng liên tục, chẳng đem lại giá trị gì.
Đất là tư liệu sản xuất có sẵn, không tự sinh ra được, không nên được xem là tài sản tích lũy thông thường như quan niệm của nhiều người.
Khi nhà nước muốn quy hoạch, đầu tư vào một khu vưc nào đó sẽ có hai mục đích: một là tạo sự phát triển cho khu vực đó, hai là sẽ thu được thuế nhiều hơn. Thế nhưng, vì tình trạng đầu cơ bất động sản, đẩy giá ảo nên cả hai mục đích trên đều không thể đạt được.
Ở các nước phát triển, nhà ở trung tâm cũng rất đắt đỏ, nhưng đó là giá trị thực. Đi kèm với không gian sống đắt đỏ là mức thu nhập và công việc kiếm ra tiền của người dân cũng tốt hơn. Còn ở ta, bây giờ các khu vực nông thôn cũng bị đầu cơ găm đất, đẩy giá lên cao bất hợp lý. Thế nên, những người công nhân, nông dân thu nhập thấp cũng khó có cơ hội sở hữu nhà ở.
Ảnh minh họa
Nếu mua một lô đất rồi bán qua, bán lại, thì giá trị thực của mảnh đất đó vẫn đó vẫn giữ nguyên, trong khi giá đất lại cứ tăng liên tục. Đồng tiền khi đó chỉ ở trạng thái xoay vòng, chuyển từ người này sang người khác, chứ nó không sinh ra thêm, không tạo ra giá trị được. Hậu quả là sẽ có một bộ phận người giàu lên từ việc nghèo đi của những người khác.
Muốn giá đất trở về đúng giá trị thực của nó thì chỉ còn một cách là đánh thuế bất động sản. Ngoài ra, nếu đánh được thuế bất động sản thứ hai, chúng ta cũng sẽ buộc giá đất thị trường về đúng giá trị thực (vì càng ôm nhiều đất thì tiền thuế càng nặng).
Có như vậy thì vốn, giá trị đất, trí tuệ sẽ được dồn vào sản xuất vật chất, tạo ra giá trị kinh tế cho xã hội, thúc đẩy xuất khẩu để đem ngoại tệ về. Khi đó, xã hội sẽ cùng giàu lên, đất nước sẽ phát triển hơn.
Và cuối cùng, không nên coi đất là tài sản tích lũy như vàng, đó là quan điểm của tôi. Đất là tư liệu sản xuất có sẵn, không tự sinh ra được, không nên được xem như một tài sản thông thường.